• TRANG CHỦ
  • Bộ sưu tập
  • Thể lệ
  • Giải thưởng
  • Tin tức
  • Đăng nhập

Lê Đào

Bình chọn 171 Chia sẻ 32

BỐ TÔI
Cuộc sống vẫn xoay vòng, người trẻ chúng ta đủ lớn vừa ra khỏi vòng tay của bố mẹ, mải miết với đam mê, với những điều mà mình theo đuổi nhưng nhiều khi lại quên rằng, có những tiếng thở dài, có những ánh mắt mong chờ mòn mỏi của bố mẹ, chỉ là thấy con về để cả nhà cùng quây quần ăn một bữa cơm gia đình. Đã có nhiều lúc tôi cũng như vậy. Nhưng thời gian dần trôi qua, tóc bố bạc nhiều hơn, tôi mới chợt hoảng hốt nhìn lại mình. Câu chuyện tôi viết lên đây nó cũng không hẳn là chuyện, đúng hơn nó là những dòng tâm sự ngắn ngủi của tôi về bố mình. Hy vọng mỗi người sẽ biết yêu thương, trân trọng hơn những khoảng khắc bên gia đình, nhất là khi năm mới lại cận kề. Nếu thấy hay, các bạn thả tim và share giúp mình nhé! Cảm ơn các bạn thật nhiều!
Mùa màng thất bát, sức lực còm cõi không thể tiếp tục cố gắng thả mồ hôi công sức xuống đồng ruộng, để rồi chưng hửng nhìn ông trời nuốt trọn tất cả, Bố đành ra Hà Nội để đi phụ hồ. Sau lần đầu tiên Bố đưa con ra Hà Nội nhập học, đây là lần thứ 2 Bố ra thành phố, bố đi lạc đường, hai Bố con tìm nhau mất gần buổi chiều.
Đồ đạc mang theo, Bố gói gọn trong chiếc ba lô bộ đội cũ. Có gì đâu, chỉ mấy bộ quân phục cũ sờn vai, bạc phếch, một cuốn lịch vạn niên, một cái kính và một túi chè khô.
Bố đi làm phụ hồ cho công trình, người ta nhận thầu, rồi lòng vòng bùng lương Bố. Tháng đầu tiên ở thành phố, mồ hôi Bố rơi mặt chát, quyện vào những bụi bặm và nhọc nhằn. Đón Bố về phòng trọ, Bố bảo: con gái nuôi Bố mấy hôm nhé? Tự nhiên có gì đó nghẹn thắt trong con.
Rồi Bố cũng tìm được chỗ làm khác, công việc ổn định hơn, làm vất vả, ăn uống tạm bợ. Nhưng bố chưa bao giờ than nửa lời. Có hôm đang trên đường đi học về, Bố gọi điện bảo con gái sang chỗ Bố cầm cái sim Bố mới mua về cho mẹ. Con gái chẳng kịp về phòng, đi sang chỗ Bố với đôi giày cao gót. Đường từ điểm xe buýt đi vào chỗ Bố dễ chừng hơn 1km. Vậy là chân trớt, đau loẹt quẹt mãi mới vào đến nơi. Con gái không dám kêu với Bố, sợ bị Bố mắng. Đến lúc chuẩn bị ra về, Bố nhìn xuống gót chân con gái thấy chảy máu, nhìn đôi giày cao gót, Bố biết ngay nguyên nhân. Bố chẹp miệng thở dài:
-Con mua giày thể thao hay dép thấp mà đi, ai biểu đi giày cao gót mần chi, chân với cẳng ra rứa khi mô cho lành được.
Đưa con gái ra điểm xe buýt để về, Bố lấy đôi dép còn dính đầy vôi vữa:
- Đây, con đi vào đi.
Con gái cũng định xỏ chân vào nhưng chợt nhìn thấy Bố đi chân trần.
- Bố còn đôi dép nào nữa không?
- Không, Bố chỉ có mỗi một đôi ấy thôi!
- Vậy thôi Bố cứ đi đi, con đi giày vẫn được mà.
- Chân cẳng thế kia đi làm răng, đi cho nó toét chân ra nữa à? Hay con gái chê dép của Bố rách, bẩn xấu hổ không dám đi? Thôi con cứ đi đi, Bố đi chân đất quen rồi, không răng mô!
Con gái lí nhí vâng lời mà nước mắt chảy vòng quanh!
Con gái chọn thi trường báo, Bố phản đối kịch liệt. Vì Bố sợ theo cái nghề ấy sẽ lông bông, không biết tương lai ra sao, không biết sau này chồng con sẽ thế nào.
Con gái nhất quyết đòi thi vào bằng được.
Con gái thi đỗ đại học, Bố lại khăn gói đưa con ra Hà Nội nhập học. Mà Bố nào biết Hà Nội vuông tròn ra sao đâu. Rồi Bố cũng tìm được phòng trọ, lo cho con chỗ ăn ở ổn định rồi Bố mới yên tâm bắt xe về.
Con gái đi học, hôm nào có thời gian gọi về nhà cũng nói chuyện với mẹ cả tiếng đồng hồ, mà chẳng nói chuyện với Bố phút nào.
Có hôm mẹ bảo, từ sáng đến giờ Bố cứ đi ra đi vô, miệng lẩm bẩm: “Răng con hỉm lâu rồi không rứa về nhỉ?”
Vậy mà có lúc con gọi về nhà, Bố cầm máy, câu đầu tiên con hỏi không phải là Bố có khỏe không, Bố ăn cơm chưa mà là “Bố ơi Mẹ đâu rồi ạ?” Giờ nghĩ lại, thấy sao con gái vô tâm quá.
Bố lúc nào cũng nói:
- Cố lên, con gái Bố nhất định sẽ làm được, chỉ cần con không đầu hàng! Bố tin con!
Rồi con gái mải miết với đam mê, vào nam ra bắc, lên rừng xuống biển. Có lúc trong mắt con chỉ toàn núi rừng biên giới, những cung đường huyền bí, ngút tầm mắt…mà bẵng đi, con gái quên rằng Bố Mẹ đang mong mỏi con về cùng ăn bữa cơm gia đình đến chừng nào.
Nhìn đôi chân trần của Bố đi dẫm lên đường đầy đá dăm, trong đầu con xoay tròn câu hỏi con đang mải miết với thứ gì đây? Mà để cho Bố vẫn còn phải đi chân trần như vậy? Con gái sẽ cố gắng, một năm hy vọng gia đình mình sẽ được ăn cơm cùng nhau thật nhiều, mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn, Bố hãy tin con một lần này nữa, Bố nhé!

Bạn cần đăng nhập bằng để tiếp tục tham gia...

Đăng nhập bằng Facebook


Đang xử lý...

Xác nhận Bình chọn

Để Bình chọn cho bài này, bạn vui lòng bấm nút tick xác nhận dưới đây:

Xác nhận Chia sẻ

Cảm ơn bạn đã chia sẻ bài dự thi, bạn hãy tích chọn nút xác nhận dưới đây để cộng điểm chia sẻ cho bài dự thi:

Chào

Hãy điền đầy đủ thông tin cá nhân để Lotus gửi những phần qua hấp dẫn trong trường hợp bạn được giải nhé!